FBI sử dụng phần mềm Photoshop vạch mặt những tội phạm

Những công cụ kể trên cũng không hề hào nhoáng như ta tưởng, nhiều khi họ chỉ dùng những công nghệ rẻ tiền sẵn có, được bán ở bất cứ đâu để phá án.

Các em nhỏ vẫn còn quá non nớt để có thể tự bảo vệ mình khỏi bàn tay kẻ xấu. Và bản thân những kẻ xấu ấy cũng chẳng còn lương tâm khi sẵn sàng xâm hại những sinh linh nhỏ bé vô tội như vậy. Chúng phải bị trừng trị một cách thích đáng.

Chỉ trong năm 2016, Trung tâm Quốc gia về trẻ em mất tích và bị lợi dụng (NCMEC), một đơn vị phi lợi nhuận thường xuyên hợp tác với các nhà chức trách về các vụ bắt cóc và ấu dâm, nhận trung bình 500.000 tập tin báo cáo về những hành động lạm dụng mỗi tuần.

Như lời chuyên gia mô tả, đó là một lượng dữ liệu khổng lồ được tìm thấy trong quá trình điều tra phá án, được gửi tới họ thông qua những phương pháp liên lạc thông thường (thư tín hay gửi trực tiếp) hay thông qua Internet.

Từ một chứng cứ rất nhỏ, cảnh sát cũng có thể giải quyết được một vụ án. Năm 2012, chỉ là một bức ảnh đơn giản chụp cảnh đi chơi ngày nghỉ của một người phụ nữ và một đứa bé nhưng cuối cùng, nó lại là chìa khóa để giải mã cho vụ án ấu dâm tại Mỹ.

Khung cảnh trong ảnh là một thảm cỏ xanh, cùng với một người phụ nữ và một đứa trẻ đang cầm trên tay con cá mới câu được, từng đó chứng cứ đã giúp cảnh sát tìm tới một khu cắm trại ngoài trời tại Rickville, Minesota. Ở đó, họ đã giải cứu những nạn nhân của một đường dây “hỗ trợ tình dục trẻ em” và buộc tội những bị cáo liên quan vào tháng 12 năm 2012.

Việc đầu tiên, các nhân viên điều tra phải tìm ra địa điểm tấm ảnh này được chụp. Họ đã tách riêng hình ảnh con cá ra và gửi tới Đại học Cornell để xác nhận giống cá. Ông Jim Cole thuộc Chương trình Xác định danh tính nạn nhân tại Lực lượng Quản lý việc nhập cư ICE, một đơn vị trực thuộc Bộ An ninh nội địa nhắc lại.

Những chuyên gia tại trường đại học sẽ xác định giống cá để tìm ra những vị trí địa lý mà loài cá này hay cư ngụ. Sau đó, các nhà điều tra sẽ gỡ hình ảnh của hai cá nhân trong ảnh rồi gửi cho giới truyền thông địa phương (nơi có loài cá kia sinh sống) để tìm người nhận ra vị trí trong ảnh. Theo lời ông Cole nói, đó là phương pháp thu hẹp đáy bể lại để mò kim.

Đối với ông Cole, thì xem những hình ảnh rợn tóc gáy đầy ám ảnh đã trở thành một công việc hằng ngày. Song, dù đã trở nên chai sạn với chúng, ông kể rằng “vẫn còn những hình ảnh làm tôi chấn động”. Bước đầu tiên sau khi nhận ảnh đó là xác minh xem nạn nhân trong ảnh đã được xác định danh tính trước đó chưa. Các nhà điều tra sẽ sử dụng phương pháp so sánh đối chiếu hoặc sử dụng những thông tin được mã hóa của từng ảnh.

“Dù vậy, ảnh cũng không phải là nguồn đáng tin cậy 100%”, ông Cole nói. Đúng là những hình ảnh khiêu dâm có thể được truyền tay nhau từ người này sang người khác hàng nghìn lần, rất nhiều phiên bản khác nhau của nó được đăng tải trên nhiều cộng đồng chia sẻ. Chỉ với 1 pixel (ảnh điểm) khác ảnh gốc là dữ liệu ảnh đã thay đổi rồi, thuật toán so sánh sẽ không còn chính xác nữa.

Thay vào đó, ông Cole sử dụng Photo DNA, một công cụ phát triển bởi Microsoft, tạo ra một “dấu vân tay” riêng cho từng ảnh, thông qua đó các nhà điều tra có thể tìm ra điểm tương đồng dễ dàng hơn, vẫn có thể phát hiện ra ảnh giống nhau cho dù ảnh đã bị sửa đổi vài chỗ. Nếu như phát hiện ra cơ sở dữ liệu chưa có những hình ảnh đó, họ sẽ gửi cho Cảnh sát quốc tế (INTERPOL) để tiến hành điều tra.

Trên đây chỉ là quá trình nhận định xem cơ sở dữ liệu có ảnh hay chưa. Để tìm những chứng cứ nằm ngay trong tấm ảnh đó, ông Cole sẽ phải sử dụng rất nhiều công cụ khác cho những công đoạn điều tra khác nhau.

0911.43.1368